Erina nhìn lên bầu trời đầy mây qua kẽ hở của tấm rèm và khẽ mỉm cười, nhớ lại khuôn mặt kiêu hãnh của Saito khi lần đầu tiên anh đến cho cô xem chiếc xe đạp. Một chiếc xe đạp màu xanh lá chanh sáng với thân hình mảnh mai và vị trí yên xe hơi cao. Vẻ mặt của anh ấy khi anh ấy ngạc nhiên trước cảm giác tuyệt vời như thế nào khi lái nó qua những con đường núi trải nhựa, nhảy qua những vùng đá và lái xe với làn gió thổi qua cơ thể. Như thường lệ, tôi không hề hứng thú với nội dung câu chuyện nhưng tôi thấy cách nói chuyện đầy nhiệt huyết của Saito rất lôi cuốn. Không biết những đôi môi, những chiếc lưỡi biết nói đó sẽ phản ứng thế nào khi tiếp xúc với làn da này. Erina đặt nhiều hy vọng vào những gì đáng lẽ phải xảy ra tối nay. Chỉ hơn 11 giờ sáng, chuông cửa reo, Okada đến đón tôi đúng giờ đã hẹn. Trang phục gồ ghề bao gồm áo polo trắng và quần chinos. Erina cảm thấy một trong những ưu điểm của người đàn ông này là dù mặc gì cũng không bao giờ trông luộm thuộm. Okada mỉm cười, khoe hàm răng trắng. “Chào buổi sáng.” Haha, tôi tưởng đợi đến tối mới đến địa điểm họp, phải không? Tôi rất vui khi nghĩ rằng mình sẽ có thể hẹn hò với Erina trước lúc đó. “Dù sao chúng ta cũng có thể gặp nhau.”

Thanh Niên yêu Phải Chị Ruột Của Mình
Thanh Niên yêu Phải Chị Ruột Của Mình