Mio và Makoto ở trong phòng im lặng một lúc, chỉ nhìn về phương hướng ngày mốt. Tuy nhiên, một lực hấp dẫn không thể diễn tả được đã khiến nó trở nên không tự nhiên. Mỗi lần nhìn đồng hồ, mắt tôi lại liếc nhìn, khi phát ra âm thanh, tôi sẽ cố ý hắng giọng để che giấu việc mình đang làm. Căn phòng tắt điều hòa, nóng và ẩm, người tôi đầy mồ hôi. “Này, Tiểu Thành, tôi có chuyện muốn hỏi cậu cái gì?” Mio! “Tôi cố tỏ ra tự nhiên nhưng vì niềm hạnh phúc đang dâng trào trong tôi nên tôi không thể làm gì được, tôi chỉ cường điệu hóa giọng nói của mình. “Anh muốn em ngủ với anh đêm nay. “Mio lẩm bẩm, cậu ấy không nhìn, mắt vẫn trợn lên và dùng tay phải nắm lấy tay mình. “Cậu biết không, vừa rồi tôi nghe thấy giọng nói của một người. Nghe có vẻ như là một mối hận thù. “Mio ôm chặt gối đi đến phía sau Cheng.” Ah, đừng hiểu lầm tôi được không? Không phải là tôi sợ hãi. Chà, tôi không biết Makoto có thích cậu như thế này không.” Anh cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng khi nghe thấy tiếng rít, mắt anh lại hướng về phía đó. “Chà, tôi cũng không thích kiểu đó,” Cheng nói với vẻ mặt khó chịu. cười gượng rồi bước tới cửa phòng 203.

Thoả Mãn Cơn Nứng Của Em Gái Mưa
Thoả Mãn Cơn Nứng Của Em Gái Mưa